Hôm nay tôi dọn qua một cái khách sạn trong thành nội . Thành nội là nơi vua nhà Nguyễn ở , ngày xưa chung quanh không được xây nhà , ngày nay cũng không được xây nhà hay khách sạn . Khách sạn nầy ngày xưa là nơi các quan từ Nam , Bắc vô Huế chầu vua nghỉ đêm tại đây. Khách sạn có hậu cảnh đẹp do đó tôi chọn làm nơi khởi hành chuyến đi xuyên Việt .
Tôi lên đường về quê tôi . Thôn Bố Liêu , xã Triệu Hoà , huyệt Triệu Phong , tỉnh Quảng Trị. Nơi giòng họ tôi lập nghiệp , từ Bắc vô Trung . Giửa làng là nhà thờ của làng tôi .
Cả làng cùng một họ.
Phá Tam Giang là một phá nằm trong hệ đầm phá Tam Giang-Cầu Hai. Diện tích phá Tam Giang khoảng 52 km², trải dài khoảng 24 km theo hướng tây tây bắc-đông đông nam từ cửa sông Ô Lâu đến cửa sông Hương, thuộc địa phận của bốn huyện là Phong Điền, Quảng Điền, Hương Trà và Phú Vang thuộc tỉnh Thừa Thiên-Huế. Độ sâu của phá này từ 2–4 m, có nơi sâu tới 7m.
Phá Tam Giang với cửa Thuận An và sông Hương là thủy lộ chính lên kinh thành Huế nên ngày xưa ai thượng kinh đều phải vượt phá. Tuy là đầm nhưng vì có sóng nên ca dao có câu:
Đường vô xứ Huế quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ
Thương em anh cũng muốn vô
Sợ truông Nhà Hồ, sợ phá Tam Giang…
Vào thập niên 1970, trong giai đoạn ác liệt của cuộc chiến tranh Việt Nam, nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã phổ nhạc cho một bài thơ của Tô Thùy Yên và đặt tên bài hát là Chiều trên phá Tam Giang. Bài hát có đoạn: „Chiều trên phá Tam Giang, anh chợt nhớ em. Nhớ sao là nhớ…“
Amazing,
LikeLike